Phương Bắc Xa Khuất

Những bức tranh manh tên gọi "Phương Bắc Xa Khuất" vẫn nằm trong loạt chủ đề "Phong cảnh Việt Nam" được tôi thực hiện trong khoảng thời gian 3năm trở lại đây . Tuy nhiên , những bối cảnh và không gian ở loạt tranh nay đã hoàn toàn biến mất so với hiện thực tồn tại của chúng . Tôi vẽ một số ngôi đình , chùa ở những vùng nông thôn Bắc Bộ của Việt Nam dựa trên bản vẽ kiến trúc và không gian hiện thực còn sót lại của chúng . 
Ở những bức tranh phong cảnh trước đó được trưng bày tại phòng tranh Quỳnh ở Sài Gòn , phong cảnh 3miền vẫn là các nhận diện cụ thể đặc trưng từng vùng đất và qúa trình tồn tại của chúng . Sau đó , kết hợp với màu fosforesente , phong cảnh dần biến mất vào đêm tối hư vô như một hành trình ngắn ngủi thuộc về đời sống tự nhiên trong mỗi chúng ta. Nhưng lần này ,cảm xúc trộn lẫn từ những trầm tích của lịch sử ,thời gian còn lại trên các lát cắt khác nhau còn đọng lại . Trải qua bao thăng trầm , khi mà ta đứng trước một hiện thực vốn như nó đang hiện diện , câu hỏi luôn xảy ra trong đầu tôi là : vậy thì hiện thực có đúng là như nó đang diễn ra trước mắt ta hay không hay là ta phải đi tìm kiếm một hiện thực khác bằng cách truy tìm về nguyên gốc của hiện thực đó . Nhờ sự giúp đỡ thật tình cờ của một người bạn đồng nghiệp mà tôi có trong tay các bản vẽ kiến trúc chi tiết của từng ngôi đình , ngôi chùa ở Bắc Bộ của Việt Nam mà tôi đang quan tâm . Khi đã có các bản vẽ trong tay , tôi có thể nhìn rõ cấu trúc thực sự của chúng một cách trọn vẹn nhất và đối chiếu bằng những cảm giác thật mà tôi đã từng đến những nơi đó.
Vén qua đám mây mù của lịch sử , của không gian và thời gian . Lúc đó tôi nghĩ rằng nếu như ta có may mắn được sống lại một qúa trình tồn tại tương đương như sự tồn tại của các ngôi đình , chùa trên mặt đất kia thì lúc đó không gian và hiện thực lúc đó sẽ là như thế nào ..
Tôi nghĩ rằng ở đó có một màu xanh của cỏ non tinh khiết trong tiết xuân , màu vàng hoàng thổ , những cách đồng trải dài xa tít về phía chân trời , một ngôi chùa nhỏ khiêm nhường nằm dưới chân rặng núi soi mình vào mặt hồ xanh biếc ... Tôi không biết còn thêm những điều gì nữa . Sự tưởng tượng của tôi có lẽ cũng chỉ giới hạn đến như vậy . Có lẽ với thực tại , đó chỉ còn lại là những màu sắc đầy tiếc nuối và mang tính hoài niệm .
Hiện thực vốn như nó đang xảy ra và đã xảy ra . Tự nhiên rồi có thể sẽ luôn thay đổi . Thời gian sẽ không bao giờ trở lại . Ở một nơi xa nằm sâu trong tiềm thức mà tôi gọi là phương Bắc , ở đâu đó vẫn còn sót lại chút màu lam xám nhạt đang tan trong ánh chiều xa khuất , mà tôi tin rằng nó đang là phương Bắc .